Kim Ngân chào các bạn hãy bấm đăng ký Kênh phần chuông thông báo để nhận được video mới nhất . Cό câu rằng người ngốc cό phúc, kỳ thực chỉ cần “lười” đúng chỗ, thὶ càng “lười” lại càng tốt. “Lười” không phải là tứ chi bất động, mà là thái độ sống khoáng đạt, tự tại. Chỉ cần 3 việc sau, bạn càng lười. thì càng có lợi: Lười động miệng: Bớt bàn luận một chút Nhiều người khi bàn luận thì thường cố chấp. thắng thua dẫn đến cuộc đại thị phi. Rất nhiều mâu thuẫn, xung đột đều do những lời bất mãn khi tán gẫu mà nên. Vào thời nhà Minh, Văn Trưng Minh là người có thành tựu trong lĩnh vực . văn học và thư pháp. Lúc bấy giờ ở phía nam sông Dương Tử, danh vọng của ông rất lớn, nhiều người. bái ông làm thầy. Ông không thích nghe mọi người đàm luận về lỗi lầm của người khác. Nếu có ai đó. muốn nói chuyện thị phi, ông sẽ khéo léo dùng đề tài khác dẫn dắt, khiến cho người muốn đàm luận.
Thị phi cũng phải cứng họng. Trong cả đời, ông đã duy trì được thói quen này và rất chuyên chú tu khẩu. Lúc ấy, Ninh Vương Thần Hào muốn mời Văn Trưng Minh về làm quan, phái người mang văn thư. cùng tiền vàng tới nhà ông. Văn Trưng Minh thú nhận bị bệnh nặng phải nằng liệt giường, từ chối nhận. lễ cũng không viết thư lại cho ông ta. Khi sứ giả rời đi, bạn bè khuyên ông: Ninh Vương là người cai. trị thiên hạ, là chỗ mọi người đều hướng tới. Ông ấy mời ông đi làm quan, tại sao ông không thể. như Tư Mã Tương Như , vào vương phủ hưởng thụ một phen?. Văn Trưng Minh nghe xong chỉ cười không nói. Ông có khả năng phán đoán và đánh giá người ta. có lẽ ông biết trước con người của Ninh Vương nhưng cũng không bàn luận gì về ông ta. Vào năm 14 của Hoàng đế Minh Vũ Tông Chính Đức , Ninh Vương Thần Hào phản loạn ở Nam Xương.
Cuối cùng bị Vương Dương Minh dẹp yên. Ninh Vương vì mưu phản nên khiến thân bại danh liệt. Văn Trưng Minh giữ vững bản thân, không bàn luận thị phi người khác, thái độ đối nhân xử thế. cao thượng khiến mọi người đều kính trọng. Bởi thế, sống trên đời miệng cần ”lười” một chút, dùng ánh mắt . nhiều hơn, có như vậy bạn mới giữ được tâm mình. Nói chuyện cần có nghệ thuật, lời nào nên nói, ngữ khí. ra sao đều phải cẩn trọng. Bệnh từ miệng vào, hoạ từ miệng ra”, nói xấu sau lưng người khác chính là tự. rước vạ vào thân. Người xưa nói: “Thiện ý một câu ấm ba đông. Lời ác lạnh người sáu tháng ròng“. Lời nói xấu cũng mang theo năng lượng không tốt, có thể thực sự như là “giết người không dao”. Một lời vu khống có thể kết hàm oan cho kẻ khác, thậm chí lấy đi tính mạng của họ. Điều ấy là hoàn toàn có thực.
Mỗi người đều có một con đường để đi, một cuộc đời để sống, là tốt hay xấu, phúc hay hoạ cũng đều là tự . là tự mình đối diện, tự mình gánh chịu. Cớ chi phải bàn tán, lời ra tiếng vào khi ai đó phạm sai lầm, hoặc giả. gặp chuyện phiền phức? Cứ mải săm soi kẻ khác, rồi có khi người kia lãng quên, bỏ bê ngay chính cuộc đời mình. Như vậy liệu có phải là cách sống của kẻ thông minh được chăng? Đã là người thông minh. hiểu đời thì hầu như đều rất minh bạch được việc nào nên làm, lời nào nên nói, có thể điều chỉnh. dàn xếp tốt các mối quan hệ, chuyển thù thành bạn, kết giao rộng rãi, bao dung, độ lượng. Có như thế. mới gặp dữ hoá lành, biến hoạ thành phúc mà cũng tích được phúc báo cho con cháu đời đời về sau. “Lười” động não: Bớt so đo một chút Đời người có biết bao nhiêu là phiền muộn, chẳng qua là do lo.
Nghĩ quá nhiều mà thôi. Phiền não đều do bản thân mình tìm đến. Tâm hẹp thì chắc chắn não sẽ lớn. tâm rộng thì phiền não cũng sẽ qua đi. Lười động não, không phải là vì kiến thức và tầm nhìn hạn hẹp. mà là đặt trí tuệ vào những việc chân chính hơn. Khi “lười động não”, không so đo tính toán làm sao. để bản thân được lợi thì thường lại được lợi. Trái lại, người luôn tìm cách để người khác chịu thiệt. thòi mà chiếm lợi về mình thì thường lại mất đi. Người ta nói đó là “người tính không bằng trời tính”!. Vào triều đại nhà Tống, Lý Sỹ Hành đảm nhận chức vụ tại Viện hàn lâm. Trong một lần ông phụng mệnh. triều đình đi sứ sang Triều Tiên có võ tướng Dư Anh theo cùng làm phụ tá. Sau khi hoàn thành sứ mệnh. Lý Sỹ Hành hoàn toàn không quan tâm để ý đến những vật phẩm mà Triều Tiên biếu tặng. Ông ủy thác. lại tất cả cho Dư Anh xử lý. Lúc lên thuyền trở về nước, Dư Anh thấy đáy thuyền có chỗ bị thấm nước.
Nên lo lắng rằng những thứ vật phẩm của mình sẽ bị ẩm ướt hết. Thế là ông bèn lấy toàn bộ tơ lụa gấm vóc . gấm vóc của Lý Sỹ Hành được tặng đem lót ở đáy thuyền, sau đó đặt những thứ của mình lên trên để tránh. bị ẩm ướt. Khi thuyền đã ra giữa biển khơi rộng lớn thì đột nhiên sóng gió nổi lên, như thể muốn nhấn. chìm con thuyền của họ. Lúc ấy con thuyền lại quá nặng nên tình hình lại càng trở nên nguy cấp hơn.. Không còn cách nào khác, thuyền trưởng vội vàng thỉnh cầu Dư Anh vứt bỏ những vật phẩm đó đi. để thuyền nhẹ bớt, nếu không thì thuyền lật mọi người sẽ bị chết. Dư Anh lúc này cũng vô cùng hoảng loạn. liền vội vàng vơ những vật phẩm trên thuyền ném xuống biển. Khi số vật phẩm bị ném xuống nước. ước chừng khoảng một nửa, thì sóng gió ngừng lại, thuyền cũng ổn định lại và họ đã thoát nạn. Về sau.
Dư Anh kiểm tra lại số vật phẩm còn lại trên thuyền thì mới phát hiện những thứ ném xuống biển toàn bộ đều. là những vật phẩm của mình. Những tặng phẩm của Lý Sỹ Hành bởi vì chất đống ở dưới đáy thuyền. để lót, cho nên hoàn toàn không bị mất mát chút nào, chỉ bị ướt một chút mà thôi.Đối với những thứ. tặng phẩm ấy, hai người họ đã có hai loại thái độ không hề giống nhau. Lý Sỹ Hành bởi “không quan tâm chú ý”. kết quả hoàn toàn chẳng bị mất mát gì, còn Dư Anh thì hết sức “để ý” và kết quả lại hoàn toàn chẳng được gì. Kỳ thực, sự việc phát sinh ra hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên. Dư Anh mất, chính là. bởi vì ông ta quá mê chuộng tài vật, tính toán, làm người không phúc hậu. Lý Sỹ Hành được. là bởi vì ông bình thường xem nhẹ, không so đo tính toán màng danh lợi và làm người chính trực. Người không so đo không phải là kiêu ngạo không chịu nghe lời người khác, mà là do trong lòng đã có chủ.
Đã có chủ kiến của riêng mình. Không so đo không phải là nghèo khổ không quan tâm, mà là mặc cho người. khác tính toán chi li, trong lòng mình thấy khoáng đạt, thoải mái là đủ rồi. Không so đo không phải. là lười biếng không chí tiến thủ, mà là mặc cho người khác tham lam tranh lấy, trong lòng mình tự. thấy đủ là vui rồi.Cuộc sống hạnh phúc thật đơn giản, không phải vì có được nhiều thứ, mà là hãy bớt. so đo hơn. Người không hề so đo tính toán, tâm bình thản an nhiên, sống an nhàn thoải mái. Người thích . so đo tính toán, tâm không lúc nào an ổn thanh thản, thường nhận phải tổn hại cho thân mình. “Lười” động thủ: Bớt chỉ huy một chút Làm người lười một chút, lo làm tốt chúc phận của mình, . chỉ đạo người khác. Nếu lúc nào cũng chỉ đạo người khác phải làm cái này cái kia, bạn sẽ khiến họ cảm thấy. rất khó chịu. Bạn có thể giúp đỡ người khác hoàn thành công việc tốt hơn chứ đừng bao giờ áp đặt.
Ý chí của mình. Bạn không thể thay người khác quyết định cuộc đời của họ, dù đó có là người thân gia đình . của mình đi chăng nữa. Trong gia đình, đừng can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của vợ, chồng, con cái. Để cho mỗi người có một khoảng không riêng, gia đình mới có thể hòa thuận. Ép người khác. phải theo ý mình chính là khởi nguồn của nhiều bi kịch đau lòng. Hãy lười động tay động chân. một chút, hãy ngừng can thiệp vào chuyện của người khác, bạn sẽ thấy cuộc đời mình nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Mỗi người là một cá thể độc lập và chính vì chúng ta biết giữ khoảng cách với nhau mà mối quan hệ. lại càng trở nên đẹp hơn, cao quý hơn. Thế mới nói ”lười đúng chỗ” chỉ là cách nói vui, kỳ thực. là khuyên con người cần khiêm nhường, nói năng cẩn trọng và không tranh với người. từ đó tâm trí thanh tịnh và an lạc hơn.